Tâm sự của “gái một con” khi không tự tin vào ngoại hình

Người ta thường nói “gái một con trông mòn con mắt” nhưng có lẽ câu nói ấy sinh ra không để dành cho người phụ nữ như tôi.

Xấu liệu có phải là một cái tôi

Xấu liệu có phải là một cái tội

Xấu có phải là một cái tội

Là con gái tôi nghĩ, ai cũng đều mong muốn mình đẹp, bản thân mình được nhiều người yêu quý, người ta càng khát khao mình trở nên đẹp và ưa nhìn hơn khi xã hội hiện nay con người ngày càng lấy nhan sắc ra để bình phẩm và đánh giá một người. Tôi tự nhận thấy mình xấu, tôi xấu so với bạn bè, tôi là đứa chẳng có nét gì nổi bật. Người ta thường nói tôi kém duyên để giảm tránh đi cái sự xấu của tôi chứ tôi hiểu mình xấu. Nếu bạn sinh ra đã được trời phú cho nhan sắc thì bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được một đứa con gái xấu sẽ phải trải qua những chuyện gì, để đi tìm bản thân mình. Bởi vốn dĩ bạn sinh ra đã đẹp, mà đẹp thì có quyền. Tôi xấu tuy không đến mức ma chê quỷ hờn nhưng cũng đủ để mỗi lần ra đường đi dạo ban đêm, nhỡ có mặc quần ngắn hay áo hở hang một chút, là sẽ có mấy thằng chạy xe lướt qua sát sàn sạt nhìn mặt rồi lè lưỡi chạy đi.

Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên ý thức được cái tội của việc xấu khi đang còn là cô sinh viên năm thứ 2 trường Cao đẳng Y. Khi bạn bè cùng trang lứa có người này người kia để ý thì tôi đây vẫn chả có ma nào ngó ngàng, vào những ngày lễ, Tết lớp có tổ chức văn nghệ thì chắc chắn tôi không được ứng tuyển mặc dù tôi có tài, đơn giản chỉ vì tôi xấu. Còn rất rất nhiều lần mà cái vẻ bề ngoài nó đã cướp đi của tôi quá nhiều cơ hội. Và ngày hôm nay khi đã là bà mẹ một con, tôi hi vọng có một phép màu nào xảy ra với thân hình của mình bởi người xưa vẫn nói “gái một con trong mòn con mắt” nhưng cuối cùng gái một con như tôi xấu thì vẫn hoàn xấu.

Không phải gái một con trông mòn còn mắt

Gái một con nhưng không mòn con mắt

Người vợ xấu

Hiện tại đã là mẹ của một nhóc tì nhưng chưa bao giờ tôi thôi đau đáu về nhan sắc của mình, mà tôi thấy hình như không chỉ có tôi cảm thấy ưu phiền về cái chuyện xấu đẹp mà khá nhiều phụ nữ cũng thường than thở chuyện này trên những diễn đàn, chuyên mục tâm sự eva. Ngày còn thời con gái tôi đã chẳng ưa nhìn là bao đến khi lấy chồng và sinh con còn không giám ngắm mình trong gương. Những vết da rạn chằng chịt như dưa bở ở vùng đùi, vùng bụng, những ngấn mỡ thừa cứ bùng nhùng, đầu bù tóc rối, người lúc nào cũng chỉ có mùi sữa và nước tiểu của con. Trên mặt những vết nám da, sạm da, rồi lại vài nốt mụn thi nhau “trăm hoa khoe sắc” lại càng làm dìm tôi nhiều hơn. Nhìn tôi lúc này ai giám nói tôi là gái một con. Tôi chỉ có thể tự an ủi mình bằng việc nhìn con lớn, khỏe mỗi ngày, đó chính là niềm hạnh phúc động lực lớn nhất. Đã có lần tôi nghĩ mình cần phải đến các góc chị em làm đẹp để tân trang nhan sắc, nhưng nghĩ lại sợ những hóa chất, những loại thuốc… ảnh hưởng đến sự phát triển của con nên đành thôi.

Còn về phía chồng tôi, tuy anh không nói ra vì sợ tôi tủi thân, nhưng tôi hiểu anh cũng phần nào ngỡ ngàng về nhan sắc của vợ. Mặc dù người ta thường nói vợ chồng sống với nhau vì tính cách, phẩm chất con người chứ ai sống vì ngoại hình nhưng tôi thiết nghĩ, nhan sắc cũng chiếm tới 40% sự thành bại của hôn nhân. Khi người vợ không đủ sức hấp dẫn thì sẽ kéo theo nhiều vấn đề khác nảy sinh.

Nhưng nghĩ nếu cứ nhìn vào ngoại hình của mình rồi so sánh với các em trẻ đẹp ngoài kia thì chỉ thêm tệ hại hơn mà thôi. Vì thế mỗi bà mẹ bỉm sữa chúng ta hãy tự biết cách để làm mình đẹp nên, đẹp theo cách văn minh và hiện đại, hãy dùng cái đẹp về tâm hồn, trí tuệ để thu hút người đối diện. Có như thế các mẹ mới là người phụ nữ hiện đại, người phụ nữ của thế kỉ 21.

Nguồn: giaoductretho.net


Trường Cao đẳng Dược Hà Nội