Đời người đàn bà được mấy khi vui!
Không biết đàn bà đến khi nào mới thực sự được tự do làm thứ mình thích, sống như mình muốn và được yêu thương như mình khao khát…
- Phụ nữ biết yêu thương bản thân là liều thuốc giữ chồng tốt nhất
- Phụ nữ nói “Cầm lên được, bỏ xuống được” nhưng không làm được
- Chữ “khổ” luôn gắn liền với cuộc đời người đàn bà
Là đàn bà phải luôn tự biết yêu thương chính mình
Đời đàn bà mấy khi vui
Ừ thì đàn bà khác con gái. Há chẳng sai tí nào khi người ta thường nói cuộc đời người phụ nữ 18 năm là công chúa, 1 ngày làm hoàng hậu còn cả đời làm nô tì. Thời con gái sướng bao nhiêu thì đến khi thành đàn bà người ta lại ngán ngẩm bấy nhiêu. Khi biến thành đàn bà vì một người đàn ông mình yêu thương thì sẽ đỡ tủi hơn. Nhưng nếu trở thành đàn bà vì một người đàn ông mà sau đó anh ta trở thành người dưng, thì có lẽ đó là một nỗi buồn vô tận mà ít người đàn bà nào có thể diễn tả bằng lới nói cho thỏa đáng. Còn vì một người đàn ông mà trở thành đàn bà, trở thành vợ, trở thành người mẹ nuôi con đang lớn rồi bỗng một ngày nhận ra người đàn ông bấy lâu nay mình coi là tất cả cũng chỉ là người dưng thôi thì lúc ấy mới thấy cuộc đời người đàn bà quả thật là vui ngắn chẳng tày gang mà buồn thì đong đầy.
Cuộc đời người đàn ông không coi đàn bà là tất cả
Đàn ông được mấy người tử tế
Cũng chả hiểu sao cảm xúc của đàn bà luôn bị chi phối bởi người đàn ông. Không sai khi nói cuộc đời người đàn bà đau khổ nhất chính là lúc biết chồng mình “ăn chả”, thấy chồng mình hững hờ, ít quan tâm tới gia đình. Dễ nhận thấy lũ đàn ông, ngàn năm vẫn thế, chẳng bao giờ thay đổi cả. Luôn đòi hỏi từ người đàn bà một thứ tình yêu hết mực và chung thủy không một chút lung chuyển, phải toàn tâm toàn ý với cuộc sống hôn nhân gia đình. Còn họ thì tự cho mình cái quyền đem cái tình yêu nhỏ nhoi đó đi ban phát khắp nơi, cho bất cứ con đàn bà nào. Họ coi đó như một thứ đặc quyền riêng, đương nhiên mình được phép làm thế và không ai có quyền được phàn nàn hay ngăn cấm. Hiển nhiên vì thế, cánh đàn ông cũng giữ nguyên lấy hai chữ “khốn nạn” và “đốn mạt” làm vốn liếng cho riêng mình. Ấy thế nên cuộc đời người đàn bà mới khổ đau khi phải vật vã đi dành giật cái thứ vốn thuộc về mình. Nên phụ nữ ấy mà, hãy sống cho mình nếu muốn hi sinh vì ai đó thì chỉ cần hi sinh vì 2 người là đủ, người sinh ra mình và người mình sinh ra, có nghĩ được như thế thì tâm can, tận sâu đáy lòng người phụ nữ mới cảm thấy hạnh phúc được. Đàn bà nên trân trọng bản thân mình là điều cần thiết, là phụ nữ bớt sâu sắc đi một chút sẽ bớt khổ, cớ gì lại xem tình yêu là tất cả, vì với đàn ông danh vọng, địa vị là tất cả còn đàn bà chỉ là thứ đứng sau, thứ có thể thay thế được. Trái tim phụ nữ như pha lê vậy, mong manh dễ vỡ nhưng lúc nào cũng ánh lên thứ ánh sáng nguy nga nhất, họ không sợ hy sinh, không sợ tổn thương, không sợ khổ… chỉ sợ không đem lại được cho chồng mình sự vui vẻ, niềm tự hào, không thể nuôi con béo khỏe, cho con bằng bạn bằng bè. Đàn ông dù ở lứa tuổi nào, gặp được một người đàn bà như vậy, hẳn anh ta có phúc lắm… nhưng mấy người đàn ông biết nhìn ra tấm chân tình ấy mà bao bọc tình yêu ấy hết lòng…
Ở cuộc đời này, lòng người nông sâu là thứ khó đoán nhất trên đời và lòng người đàn ông cũng không ngoại lệ, hôm nay có thể cảm động đó, có thể yêu đó, có thể thương đó… nhưng tất cả chỉ thuộc về giây phút đó thôi, mà đàn bà thì luôn lầm tưởng, chuyện gì dù là nhỏ nhặt nhất cũng có thể khắc cốt ghi tâm đến suốt cuộc đời.
Nguồn: giaoductretho.net