Làm mẹ ở Việt Nam thật khổ

Mang thai và sinh con là một hành trình dài đầy vất vả của người làm mẹ. Và trong suốt hành trình ấy, các mẹ còn phải đối mặt với vô số nỗi khổ khác.

làm mẹ Việt thật khổ

Làm mẹ Việt thật khổ

Hạnh phúc khi làm mẹ và cũng khổ khi làm mẹ

Thiên chức cao cả và vĩ đại của người phụ nữ đó là sinh ra được những thiên thần bé bỏng, đáng yêu khi là sự kết tinh của một tình yêu đôi lứa. Hạnh phúc là thế, nhưng có lẽ hiếm một quốc gia nào trên thế giới các bà mẹ lại gánh nhiều nỗi khổ như mẹ bỉm sữa Việt Nam.

Nếu như lúc mang bầu, mẹ Việt phải đối mặt với vô vàn những khó khăn, vất vả từ đợt thai nghén, những thay đổi cơ thể khiến cho mẹ dễ đối mặt với các vấn đề về sức khỏe thì khi sinh con ra mẹ lại đau đầu vì vô vàn những cầu chuyện “không tên” thế mới nói làm mẹ ở Việt Nam là khó và khổ nhất.

Tưởng rằng, con là của mình thì quyền nuôi dạy con cái ra sao cũng là do cha mẹ quyết định, nhưng dường như cái lý thuyết ấy lại không được vận dụng tại nước ta. Khi mà trong quá trình nuôi con các bà mẹ chịu vô vàn áp lực từ những người xung quanh. Nếu con khỏe mạnh thì không sao, vô tình con yếu ớt hoặc có dị tật, người ta sẽ nói do mẹ đã không biết kiêng, không ăn thực phẩm lành mạnh hoặc kinh dị hơn là ăn ở không tốt. Người mẹ chịu chưa hết cú sốc vượt cạn thì bị ngay cú sốc khác khó vượt hơn nhiều, đó là miệng lưỡi thiên hạ, khi liên tục bị quy trách nhiệm nếu vô tình người ngoài nhìn thấy bất cứ vấn đề gì bất ổn ở đứa con. Có lẽ, người ta đã quá vịn vào câu nói “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” nên nếu mẹ mà không nuôi con khỏe dạy con ngoan thì đó chắc chắn là nỗi của mẹ mà ra.

Nhưng không ai nghĩ đơn giản rằng, trẻ con chúng là một cá thể, chúng cũng có cảm cúc và tính cách riêng. Không phải chúng còn nhỏ mà không biết gì, ngược lại con trẻ chúng rất hiểu, đơn giản chúng khác người lớn ở chỗ người lớn có hể nói và giải quyết được còn con trẻ thì không, cách duy nhất chúng chỉ có thể thể hiện qua hành động.

Hơn ai hết mẹ luôn là người yêu con nhất

Hơn ai hết mẹ luôn là người yêu con nhất

Tại sao luôn là mẹ mà không phải bố?

Có một điều rất nghịch lý khi con cái là do bố mẹ cùng tạo ra, cả 2 cũng có trách nhiệm nuôi dạy nhưng lý do vì đâu mà người mẹ luôn bị lôi vào cuộc rồi than trách trong  khi đó “bố nó” thì không. Vốn dĩ toàn án lương tâm đã không công bằng với phụ nữ khi bắt họ phải hi sinh quá nhiều, nên dù ngay cả hạnh phúc khi được làm mẹ thì trong sâu thẳm vẫn luôn tồn tại những khổ đau.

Nghĩ cũng thật hay, người lớn họ lười bận tâm tới cảm xúc người mẹ, họ chỉ quan tâm tới đứa nhỏ yếu thế cần bảo vệ, đứa nhỏ mà họ dành cho tình thương nhiều vô vàn. Họ sẵn sàng la mắng mà quên mất rằng mẹ mới là người thương con nhất. Họ quên mất mình cũng từng làm mẹ có con nhỏ, ngơ ngác trước bao điều mới, mắc phải những sai lầm, luôn áy náy vì mình chưa đủ tốt với con, chưa thể dạy con ngoan còn để con mắc phải sai lầm, luôn lo lắng cuống cuồng trước những triệu chứng nhỏ nhặt, luôn khóc trước cả con khi thấy con vấp té, luôn thương con hết mình còn hơn cả bản thân. Tại sao họ cũng từng làm mẹ, cũng từng trải qua những cảm xúc ấy mà giờ đây họ lại có thể buông những lời cay đắng ấy lên một người mới làm mẹ, phải chăng họ đã quên. Và có khó không khi nói những lời động viên? Có khó không khi giảm bớt những phán xét? Người mẹ, họ chỉ muốn thương con, chăm con bằng hết tình yêu thương của mình, đừng đổ thêm cho họ những áp lực, trách nhiệm vô hình khiến những bà mẹ Việt thêm khổ.

Nguồn: giaoductretho.net


Trường Cao đẳng Dược Hà Nội