Lời tâm sự “đau lòng” của Điều dưỡng viên có chồng ngoại tình
Chúng ta giờ như người chung giường nhưng chẳng còn chung giấc và chỉ còn đứa trẻ nhỏ tội nghiệp là sợi dây vô hình gắn kết trách nhiệm giữa hai bên.
- Nhật kí “đẫm nước mắt” của người mẹ có con trai mắc bệnh tự kỷ
- Cha mẹ, người thầy đầu tiên cần được tôn vinh ngày 20 – 11
- Nỗi đau làm mẹ Việt, mấy người thấu hiểu?
Chúng ta giờ chung giường nhưng chẳng còn chung giấc mộng
Chúng ta giờ chung giường nhưng chẳng còn chung giấc mộng
Hôm nay, anh về sớm, em đi trực về đã cho con ngủ và tắt điện từ lâu. Rồi anh cũng nằm xuống đầu bên kia giường, chúng ta cách nhau cả một khoảng trống dài. Anh chưa ngủ, em cũng chưa vào giấc, vậy mà cả hai một lời cũng không nói được với nhau. Tự dưng khi đó lạnh lùng cố chấp của em đều đổ vỡ, em nghẹn lòng không thốt thành tiếng…Mình yêu nhau 5 năm, ở cạnh nhau 5 năm, là 10 năm nghĩa tình sắt son. Em từng nghĩ, mình sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, sau khi em tốt nghiệp Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur và được làm tại một bệnh viện lớn, kết hôn thì sẽ có một cuộc tình già đi với anh. Những ngày vất vả vì em phải đi trực đêm, anh đi công tác, kinh tế cũng chưa khá giả, khổ ai nào cũng đã vượt qua, em cũng chẳng âu lo gì về cuộc sống nữa vì có một công việc ổn định, có một người chồng thành đạt, có cô công chúa nhỏ xinh xắn đáng yêu. Nhưng em quên mất rằng, bình yên một ngày rồi cũng khiến người ta muốn bão giông một đời. Đến một ngày, anh không còn mơ giấc mộng phu thê, em không còn biết người đàn ông bên mình đổi thay. Thế là tan hoang, thế là đổ vỡ hết thảy…bao năm nghĩa tình son sắt cũng theo đó mà trôi đi.
Anh có biết không, em chưa kể về những cặp vé xem phim anh còn giữ trong túi quần mà quên vứt đi khi về nhà. Em chưa từng để anh biết những tin nhắn đặt quà cho người phụ nữ không phải là em vào các dịp lễ, anh đã quên xóa. Em cũng không một lần để anh biết vóc dáng người đàn bà kia thế nào em đều biết rõ. Anh luôn nghĩ, anh ngoại tình, cả thế gian ngoài kia đều biết, trừ em – cô Điều dưỡng tối ngày ở viện, rồi về cơm nước, nuôi dạy con thơ nên người thì sao có thể biết. Không phải cô Điều dưỡng em can chịu, bản năng của một cô gái ngành Y càng không chấp nhận. Vì nếu một khi em để anh biết, chắc chắn anh sẽ không còn đường về nhà. Đơn giản chỉ là đợi xem liệu người đàn ông của em có còn đủ sức quay về…
Em đã cho Anh cơ hội nhưng Anh không nắm bắt
Em đã cho Anh cơ hội nhưng Anh không nắm bắt
Ngày sinh nhật con cũng là lúc anh muốn có một khoảng trời riêng với nhân tình, anh nói a phải đi công tác dài ngày, em muốn anh hủy vì hôm đó cả nhà có mặt đông đủ làm sinh nhật cho bé Na nhưng chính anh lại cáu gắt bảo em không hiểu lý lẽ, trách cả con không thông cảm với công việc của bố. Nhưng anh chưa từng nghĩ được vì sao một người làm vợ, làm mẹ có thể một mình gánh gồng bao thứ như em giờ lại muốn anh phải ở nhà? Anh chưa từng nghĩ làm sao làm tròn trách nhiệm của một người cha làm sao để nuôi con khỏe, dạy con ngoan, làm sao để cho con có một mái ấm gia đình êm ấm và hạnh phúc. Giống như em đang cố gắng xây một ngôi nhà hạnh phúc nhưng anh lại ra sức phá nó đi. Anh không nhận ra là em cho anh một cơ hội cuối cùng, một lối duy nhất để trở về với nhà mình, anh không nhận ra em đamg cố gắng để cho anh trở thành một người cha đúng mực, một “trụ cột” của gia đình. Đến khi anh nhìn thấy hộp bao cao su em lén bỏ vào vali đi công tác, anh mới tất tả trở về. Thật ra, đó đã là cái kết em chuẩn bị sẵn cho anh, một cái kết em chưa từng nghĩ anh sẽ chọn…
Anh trách một cô vợ Điều dưỡng tàn nhẫn, một lần thứ tha cũng không đủ lòng dốc sức mà em chỉ biết cười. Suốt một năm dài anh ngoại tình, bao lần em cho anh cơ hội để trở về nhà, anh có từng nhìn thấy? Suốt một năm ròng rã, một mình em mỗi đêm ngược lòng nhọc dạ, anh có từng hay? Suốt 365 ngày một mình em ôm con trong mùa đông lạnh giá, một mình em đưa con đến trường, lo cỗ rạp 2 bên nội ngoại và một mình em gánh thêm trọng trách “làm cha” với con. Anh rốt cuộc có hiểu cảm giác phải cố ôm lấy người chồng đang ôm người đàn bà khác bi thương đến nhường nào? Anh có biết với đàn bà, với một cô gái ngành Y như em, tuyệt vọng và ám ảnh nhất chính là khi mong một lần chồng quay lại nhìn mình cũng không có. Đàn bà im lặng không hẳn là đàn bà không biết gì mà đàn bà im lặng chính là để đợi đàn ông quay về. Nhưng đáng tiếc, đàn bà càng làm ngơ, đàn ông càng không muốn quay đầu để trở về…
Em càng làm ngơ thì anh càng không muốn quay đầu trở về
Có những đêm một mình em ôm con thơ khóc ròng, em từng ước giá như có một lần anh cùng em mang con đi công viên vào ngày cuối tuần để con có được hơi ấm từ người cha, giá như có lần anh cùng mẹ con em đi hiệu sách để mua cho con những cuốn sách học khi con lên lớp,…và phải chi chỉ cần một lần anh quay về, bản năng của một cô gái ngành Y nhân hậu cũng sẽ bỏ qua. Đàn bà nào trên thế gian này đều sẵn lòng thứ tha cho người đàn ông của mình. Dù anh ấy có từng sai thế nào hay lạc lối quên hết lối về ra sao. Vì đơn giản, tha thứ là bản năng của đàn bà, cũng là bản chất của một cô gái ngành Y nhân hậu. Nhưng anh à! không ai có thể bao dung mãi cho một lỗi sai, không ai đủ chấp nhận bội bạc quá sâu, bội nghĩa quá nặng. Ngày anh lên chuyến máy bay đó với nhân tình em đã trải lòng trên trang tâm sự Eva và cũng nhận được rất nhiều lời khuyên nhủ, rồi đến cuối cùng em cũng nhận ra em có dùng bao nhiêu năm dài nữa, rút bao nhiêu lòng dạ cũng không đủ chia trả cho bội bạc dối lừa của anh nên em bỏ cuộc, vậy thôi.
Bây giờ mình đừng nói với nhau về chuyện anh đã hối hận nhường nào hay chúng ta sẽ lại tiếp tục ra sao vì đã quá trễ rồi, muộn rồi. Chúng ta nếu có trở về cũng chỉ là người dưng chung giường, rồi sẽ trở thành những kẻ ngủ cùng giường mộng một giấc khác. Nếu cứ sống như vậy thì có ý nghĩa gì nữa, đứa con thơ của chúng ta cũng chẳng hiểu ba mẹ nó chỉ đang đóng kịch chứ không hề hạnh phúc, sống giả dối vậy mệt lắm anh à! Em mệt mỏi rồi, đừng dày vò nhau nữa. Mình tha cho nhau đi, mình tiễn nhau qua một thời cạn nghĩa hết tình đi, được không anh?
Dung Trần: giaoductretho.net