Nắm chặt tay Mẹ và bước qua căn “bệnh tăng động” này con nhé!
Nếu không may mắn trở thành Mẹ của trẻ tăng động thì hãy mạnh mẽ, cùng con vượt qua nỗi đau, bởi vì hơn ai hết chỉ có người Mẹ mới có thể “nhấc chúng” ra khỏi vùng u tối ấy.
- Cho con đi nhà trẻ sớm, nên hay không nên?
- Cha mẹ ơi đừng gắn mác “yêu thương con” cho những mục tiêu ích kỷ của mình
Con chào đời, Mẹ òa khóc
Con chào đời, Mẹ òa khóc
Con trai biết không? So với nhiều các cô bạn đồng nghiệp thì mẹ may mắn có được cuộc sống hôn nhân vuông tròn hơn rất nhiều, nhớ lại cái ngày mẹ trở dạ rồi sinh con thì mẹ luôn có ba ở bên động viên chia sẻ. Con chào đời trên bàn mổ mà mẹ cứ khóc mãi, mẹ không khóc vì những vết đau, những vết khâu mổ mà mẹ khóc vì mẹ đã sinh ra một thiên thần, mẹ khóc vì ngày con chào đời có ba con ở bên nắm chặt tay, hạnh phúc vì cái “hạt đậu” mẹ siêu âm ngày nào bây giờ đã trở thành một hình hài có đủ chân, tay, mắt và trái tim. Nhìn con oe oe khóc, cái môi miệng chúm chím giống ba như đúc thì mẹ cảm nhận được ông bà sẽ vui đến nhường nào. Những ngày tháng sau đó, từ một người không có chút kinh nghiệm chăm con nào thì bây giờ mẹ đã trở thành một cái máy di động, việc gì cũng có thể làm, kể cả những việc mà mẹ chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn con khôn lớn mỗi ngày càng làm bản năng làm mẹ của mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mẹ có thể vừa để con ti, một bên vắt sữa hay vừa nấu cơm vừa dọn đống đồ ăn dặm của con, cứ một công đôi việc như thế thì mẹ lại càng thấy không khí gia đình mình đầm ấm hơn. Rồi từ lúc nào mẹ lại giỏi đến mức có thể trở thành huấn luyện viên cho ba con từ việc tắm và rồi để cho con ăn dặm, mà vụng nhất là thay tã cho con mà mẹ cũng rèn được cho ba “tốt nghiệp”, con trai thấy mẹ có siêu không?
Tai họa ở đâu ập đến – Mẹ phải chấp nhận con bị bệnh tăng động
Tai họa ở đâu ập đến – Mẹ phải chấp nhận con bị bệnh tăng động
Thời gian thâm thoát trôi, mẹ cũng đến lúc về cơ quan làm việc, thời gian rảnh mẹ lại lên mạng và tìm hiểu các bệnh lý thường gặp ở con để có thêm khiến thức phòng tránh. Mẹ đặc biệt chú ý đến căn bệnh tự kỷ và căn bệnh tăng động, vì chúng là căn bệnh thường xuyên con trẻ hiện nay mắc phải.
Con trai của mẹ lớn lên từng ngày, tất cả sự phát triển, chiều cao và cân nặng con đều phát triển bình thường, thậm chí còn vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa nhưng có điều kiến mẹ luôn lăn tăn đó ra con rất nghịch ngợm nhưng lại rất kiệm lời, kể cả với mẹ, ông bà rồi các bạn ở trong lớp. Khi trao đổi với các mẹ hay các cô bạn đồng nghiệp thì mọi người đều khuyên mẹ đó là chuyện bình thường, hầu hết con trai đều chậm nói hơn con gái, dù vẫn buồn trong lòng nhưng mẹ đã có phần yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng rồi biểu hiện bệnh của con ngày một lộ rõ, mẹ còn trao đổi trực tiếp với ba con rồi ba mẹ cùng nhau sát sao bên con hơn để xem con có thể mắc bệnh gì không? Nỗi lo dồn dập cùng sự thất vọng trên khuôn mặt của ba con làm mẹ không sao ăn ngon, ngủ yên được, mẹ tìm hiểu thông tin của các bà mẹ nuôi con nhỏ trên trang tâm sự Eva và rồi mẹ quyết định đưa con tới khám chuyên gia tâm lý. Thấp thỏm chờ kết quả email, mẹ khóc, cái “hạt đậu’ của mẹ ngày nào bị mắc bệnh tăng động thật rồi. Hôm đó, mẹ cứ ôm ba con rồi khóc, mẹ không thể chấp nhận sự thật này con trai ạ, kể cả mẹ đã tìm hiểu căn bệnh trước đó nhưng với mẹ đó là một cú sốc quá lớn, sao lại giáng bệnh vào cái “hạt đậu”, cậu bé thiên thần với ánh mắt to tròn một căn bệnh như thế. Gạt đi nước mắt, mẹ lại ôm con vào lòng rồi lại tự nhủ chỉ có mẹ, có ba mới có thể giúp con được qua căn bệnh này, thật may mẹ tìm hiểu về bệnh sớm rồi đưa con đi khám, Bác sĩ chuyên khoa nào cũng nói mẹ thật dũng cảm khi đưa con đi khám khi mới gần 2 tuổi vì hầu hết các mẹ nuôi con khác đều để khi con trẻ bệnh nặng mới đi khám và chữa trị thì lại khó khăn hơn rất nhiều. Thật may mắn, bản năng của một người làm mẹ đã thôi thúc cho mẹ một quyết định đúng và kịp thời, mẹ nghĩ rằng nếu mẹ cứ mặc cảm hay ngại xấu hổ vì con như thế thì hành trình đưa con vào đời mẹ lại càng bước khó khăn và gian nan hơn.
60 ngày mẹ cùng con vượt qua căn bệnh tăng động
60 ngày mẹ cùng con vượt qua căn bệnh tăng động
Không chần chừ nữa, ba mẹ đã quyết định đưa con đi học lớp đặc biệt – lớp dành cho những trẻ mắc bệnh tăng động, nhưng đừng lo con trai nhé, có khó khăn hay thế nào mẹ cũng sẽ cùng con đi tiếp, nắm tay con để vượt qua chông gai. Bắt đầu cuộc hành trình, mẹ dậy sớm cùng con vệ sinh cá nhân rồi đưa con lên phố học, quãng đường đến trường của con có thể dài hơn bạn Minh, bạn Trang nhưng con đường để con bước đến thành công thì lại gần hơn rất nhiều. Cả một ngày đi, rồi chiều về quãng đường con đi có thể dài bằng cả tuần các bạn đồng trang lứa đi học, rồi thời tiết không phải hôm nào cũng chiều lòng người, ngày nắng, ngày gió mẹ chỉ biết làm sao để con an toàn nhất,… mỗi hành động nhỏ của mẹ tuy rất bình thường, bản năng người mẹ nào cũng có thể làm nhưng trong đó còn chứa đựng tình mẫu tử thiêng liêng mà không phải đồng tiền nào cũng mua được. Theo học tại các lớp đặc biệt này, con học được một thứ nhưng mẹ cũng đúc kết cho mình được rất nhiều kinh nghiệm, từ cách nuôi con khỏe rồi dạy con ngoan hay mẹ biết cách để kìm chế tức giận. Thời gian đầu theo học con lại nghịch quậy, đánh tất cả mọi người, khi không vừa ý con lại lăn đùng ra ăn vạ, nhiều lúc chính mẹ thấy bất lực vì thấy con như vậy mà không dậy con được. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của các cô giáo thì sau một tuần con đi nhà trẻ về thì tính khí con đã đỡ hẳn, rồi một ngày bắt đầu con cất tiêng gọi: “mẹ ơi” câu nói mẹ từng ước ao, mong mỏi đến nhường nào, mẹ òa khóc, rồi ba con cũng ùa theo, Min gọi Ba ơi đi, quả nhiên con lại cất tiếng thánh thót: “ba ơi”, tim ba mẹ lúc đó như nổ tung ra vậy. Dù còn nói nhiều từ chưa rõ ràng nhưng kết quả sau 2 tháng học của con đã làm mẹ quá bất ngờ, con bắt đầu chơi với bạn bè và không còn đánh bạn nữa, rồi mẹ dậy con cái gì con cũng tiếp thu rất nhanh, ăn cơm còn biết mời ông bà, bố mẹ nữa, rồi ngay sau khi ăn cơm con biết lấy tăm mời cả nhà. Có lẽ đó là những việc làm rất bình thường với một đứa trẻ nhưng với con trai của mẹ thì đó đã là là sự cố gắng, sự nỗ lực của cả mẹ và con. Mẹ cảm ơn vì con đã bình thường trở lại, cảm ơn vì đã cùng mẹ cố gắng.
Cảm ơn con vì đã đến bên ba mẹ
Con trai của mẹ giờ đã có thể tự đến lớp và ăn uống như một đứa trẻ bình thường thì mẹ đã yên tâm về cơ quan công tác tiếp rồi. Có điều mẹ cũng muốn nhắn nhủ với nhiều mẹ đã nuôi con nhỏ khác, nếu để ý thấy con trẻ có những dấu hiệu mắc bệnh, dù là bất cứ căn bệnh nào thì cũng nên cho bé sớm được thăm khám để có hướng điều trị bệnh kịp thời, đừng để đến khi quá muộn thì không phương thuốc hay “thần dược” của ông bụt bà tiên nào có thể chữa khỏi. Bỏ qua mặc cảm và hãy làm theo bản năng của người mẹ.
Nguồn: giaoductretho.net